Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Con mèo quanh quẩn bên nách.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.