Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
